Câu chuyện bắt đầu khi anh tôi còn là một sinh viên năm cuối khoa CNTT của DHCN4
,anh tôi cũng như bao người khác cũng chat chit,game,...(Dù mọi người xung quanh không hiểu tưởng anh nói chuyện một mình-khùng)và bắt anh vào viện:
Ở đây "Dù cố gắng hết sức nhưng chúng tôi cũng đành pó tay"-Các bác sĩ đã khám và đưa ra kết luận
:
Mọi người ở nhà hết sức lo lắng cho anh,ngay cả con thú cưng(=.="
:
Ở viện dù cô đơn và ấm ức vì không ai hiểu mình nhưng anh vẫn sáng tạo được nhiều cái có ích từ những thứ bỏ đi:
Sau khi ra viện,nhờ chăm chỉ học hành nên anh cũng làm việc được cho một công ty tin học cỡ bự
:
Ở đây anh làm quen được với một cô gái xinh đẹp mà có thể làm chị dâu tui sau này cũng không chừng(tiếc quá-không phải của mình
)
Một thời gian sau do vẫn còn ấm ức vì chuyện mọi người bắt anh đến viện nên anh chán và ăn chơi cho bỏ ghét,anh cũng không còn tin vào những gì gọi là tốt đẹp nữa:
Do ăn chơi hơi xa đà nên giờ đây anh đã nghèo và bị bỏ rơi,rồi cuối cùng hậu quả là thế này đây:
THE END-Xin cho biết cảm nghĩ sau khi đọc topic này các bạn nhé